Chắc hẳn
trong chúng ta ai cũng sẽ có riêng cho mình những khoảnh khắc khó quên của
quãng đời học sinh.Và đối với tôi cũng vậy,những ngày tháng chia tay với mái
trường cũ để bước vào môi trường mới,một cánh cửa mới của đời tôi thật sự là
giây phút khó quên.
Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ,với mái trường cấp hai,ngưỡng cửa cấp ba đã dần
đến.Một cảm giác bồi hồi,là lạ lại tràn về trong tôi.Tôi ngỡ như mình được trở
về với những ngày đầu bước vào lớp Một,nhỡ như những ngày đầu chập chững bước
qua cánh cổng THCS.Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào.Cánh cửa THPT đã mở ra
sau ba tháng hè oi ả.Nơi đây giờ đối với tôi xa lạ hoàn toàn.Trường mới,bạn mới,thầy
cô mới,cách học mới và cả một môi trường mới.Tôi sẽ phải thích nghi dần,làm
quen dần với môi trường mới vì ba năm cuối ở đâysẽ quyết định cuộc đời tôi.Tôi
bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là khoảng thời gian thật sự gian nan,thử thách vì đây
là nơi tôi cho là xa lạ.Nhưng không,ý nghĩ ấy dần bị dập tắt khi tôi đến trường
nhận lớp,biết thầy cô,bạn bè,lớp học mới.Lúc ấy,tôi mới biết tất cả đều thân
thiện như những ngày tôi còn học ở các lớp dưới.Mọi thứ quả thật đều rất mới,từ
quang cảnh,ngôi trường và đến cả những con người.Thế nhưng tất cả như đều lưu lại
cho tôi những kí ức về buổi đầu chập chững ấy.Tháng Tám-tháng giao mùa từ cuối
hạ sang thu-tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn.Và
cũng là tháng mà chúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên.Giờ đây tôi đã
là học sinh cấp ba,được khoác trên mình bộ đồng phục áo trắng viền xanh kết hợp
váy xanh xếp li có vẻ trông tôi nữ tính hơn so với hồi cấp 2 mặc quần tây áo trắng.Được
mặc bộ đồng phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc,ngồi gần người bạn tôi chưa
từng quen,được học những thầy cô mà giờ đây tôi mới biết.Những cảm xúc lại trào
dâng khó tả xẽn lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn.Niềm
vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và được biết thêm nhiều điều mới mẻ tử
những bài dạy,bài học mới.Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôi thao1ng thấy những người
thầy cũ,những người bạn cũ và cả những lời khuyên chân thành của thầy cô vào
ngày tôi tốt nghiệp cấp 2.Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại,nó sẽ lặng lẽ
trôi mãi,trôi mãi không bao giờ dừng.Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ tưng
giây,từng phút ấy.
Mái trường THPT là nơi tôi chỉ"dừng chân"ở ba năm học.Ba năm quãng thời
gian không phảo là dài nhưng tôi nghĩ thời gian ấy đã đủ để tôi lưu giử những kỉ
niệm đẹp về ngôi trường mới này.Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ngày
này-ngày đầu tiên tôi bước vào ngưỡng cửa THPT.
hay:
Lần đầu tiên bước qua cánh cổng trường, tôi thấy lòng mình bồi hồi, một cảm
giác kì lạ!. Một thứ cảm xúc khó có thể đặt tên, đó là sự ngỡ ngàng, lạ mà quen
xen lẫn chút tự hào, hãnh diện. Không còn là cái cảm giác sợ hãi, nhút nhát oà
khóc vào lòng mẹ như ngày đầu tiên vào lớp 1. Cũng không còn là cảm giác rụt rè
với những mơ ước trong sáng rất đỗi ngây thơ khi ngày đầu tiên bước vào cấp II.
Đã bao lần trải qua cái cảm giác của “ngày đầu tiên đi học” nhưng lần này lại
khác, một cảm giác lạ, một cảm xúc mới. Tôi đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ,
dường như cảm xúc đang nói với suy nghĩ của tôi: “Ta đã lớn rồi - 15 tuổi. Bước
chân đã chững chạc hơn, để bước vào một môi trường học tập mới, nhiều khó khăn
thử thách đang đón chờ”.
Ngôi trường uy nghiêm trong cái nhìn của tôi, nhưng thật thân thiện như ngôi
nhà thứ hai khi tôi cảm nhận bằng trái tim. Tôi dường như bị hòa lẫn vào trong
sự náo nức, đông vui của không khí ngày đầu tiên đến trường. Mọi người ai cũng
ăn mặc đẹp và nghiêm chỉnh, các bạn học sinh mang trên mình chiếc áo trắng tinh
khôi với nét mặt rạng rỡ. Thầy cô ân cần, tận tình chỉ bảo học sinh mới về trường,
về lớp. Một cảm giác thật ấm áp len lỏi vào trong dòng cảm xúc của tôi. Tất cả
đều mới mẻ nhưng thật thân thương,...Ý nghĩ về trường, về thầy cô có chút khang
khác, có chút ngỡ ngàng, lạ lẫm. Bạn bè lần đầu tiên gặp mặt, trao nhau sự bối
rối ngượng ngùng, thầy cô trao cho học sinh sự ấm áp thân thiện. Và rồi tất cả
mọi người sẽ thân thiết với nhau, sẽ là một gia đình. Tôi tin là như vậy. Chính
từ ngôi nhà này, là sự khởi đầu của những khó khăn, thử thách mà tôi sẽ phải vượt
qua để có được thành công mà tôi luôn mong đợi. Phải rồi, tôi sẽ hiên ngang bước
qua mọi khó khăn, tự tin thách thức với mọi thử thách, cố gắng phấn đấu học tập
thật tốt.
Ô kìa! Bất chợt có tia nắng chiếu vào khuôn mặt tôi rạng rỡ, tràn ngập trong
tim và hòa vào không khí ngày đầu tiên đến trường. Tối về nhà, tôi vẫn còn miên
man với dòng cảm xúc của ngày đặc biệt này, đọc xong nhật kí đầu tiên vừa viết,
tôi lẩm bẩm giai điệu quen thuộc trong bài “Ngày đầu tiên đến trường” của ca sĩ
Mỹ Tâm: “Lòng bỡ ngỡ khi tôi bước vô trường và quanh tôi như trong giấc mơ khoe
hương thắm tươi. Mặc áo mới như trăm hoa đua nở. Nào ai ơi ai ơi có biết
chăng?...”. Tôi ước sẽ khóa chặt được giây phút thiêng liêng của “Ngày đầu
tiên” này lại, bằng chiếc khóa yêu thương, để rồi sẽ mãi là ngày đầu tiên đáng
nhớ trong cuộc đời tôi.
Sưu tầm!