5
CÂU CHUYỆN NGẮN HAY VÀ Ý NGHĨA VỀ TÌNH BẠN
1.
Cát và
đá

Có hai
người bạn đang bước đi trên sa mạc trong một chuyến đi dài ngày. Hai người nói
chuyện với nhau, rồi xảy ra cuộc tranh cãi gay gắt về một vấn đề gì đó. Không
giữ được bình tĩnh, một người kia đã tát vào mặt người bạn mình. Cảm thấy rất
đau nhưng người bạn không nói gì.
- Anh
ta chỉ lặng lẽ viết lên trên cát một dòng chữ rất to: "HÔM NAY, NGƯỜI BẠN
TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ TÁT VÀO MẶT TÔI".
Họ tiếp
tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và
nghỉ mát. Người bạn vừa bị tát do sơ ý đã trượt chân rơi xuống một vũng lầy và
dần dần lún sâu xuống. Nhưng người kia đã kịp thời cứu được anh.
- Ngay
sau khi được cứu, anh đã khắc ngay lên một tảng đá gần đó dòng chữ: "HÔM NAY,
NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ CỨU SỐNG TÔI".
Người
bạn kia thấy vậy liền hỏi: "Tại sao khi tôi tát cậu, cậu lại viết chữ lên
trên cát còn bây giờ cậu lại khắc chữ lên một tảng đá?".
Và câu
trả lời anh ta nhận được là:
Khi ai
đó làm chúng ta đau đớn thì chúng ta nên viết điều đó lên trên cát, nơi những
cơn gió của sự thứ tha sẽ xóa tan đi những nỗi trách hờn. Còn khi chúng ta nhận
được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc điều ấy lên đá, nơi
không cơn gió nào có thể cuốn bay đi.
2. Người bạn nhỏ, tác động lớn
Vào một ngày nóng nực, sư tử mệt mỏi sau một ngày
kiếm ăn, nó nằm ngủ dưới một tán cây. Một chú chuột nhắt đi ngang
qua, thấy sư tử ngủ say liền nhảy múa đùa nghịch trên lưng sư tử.
Sư tử thức giấc, giận dữ vì bị đánh thức, nó túm lấy chuột nhắt
mắng
“Con vật bé nhỏ kia, sao ngươi dám đánh thức chúa tế rừng xanh? Ta sẽ
nghiền nát ngươi bằng móng vuốt của ta”
Chuột nhắt sợ hãi van xin “xin ngài tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ
quên ơn và tôi sẽ trả ơn ngài vào một ngày nào đó”
Sư tử thấy rất buồn cười với lời nói của chuột nhắt, nhưng nó cũng
thấy tội nghiệp và thả cho chuột nhắt đi
Chuột nhắt mừng quá vội vã chạy đi
Vài tháng sau, khi đang săn mồi trong rừng, sư tử vướng vào lưới của
thợ săn và nó không thể nào thoát được. Sư tử gầm lên kêu cứu “Cứu
với, cứu với”, vang động khắp khu rừng.
Chuột nhắt được sư tử tha mạng lần trước, nghe thấy tiếng sư tử gầm,
nó vội chạy đến xem sao. Thấy sư tử mắc trong lưới, nó bảo “ông đừng
lo, tôi sẽ giúp”. Chuột lấy hết sức gặm đứt các dây lưới để sư tử
chạy thoát. Sư tử mới thấy rằng làm điều tốt cho người khác sẽ luôn
được nhớ công ơn
3. Con gấu đã nói gì với anh
Một
hôm, hai người bạn đang đi trong rừng, thì họ thấy có một con gấu to
đi ngang qua.
Một
người liền chạy trốn ngay, anh ta trèo lên cây nấp.
Người
còn lại không chạy kịp, anh ta phải đối mặt với con gấu đang đến
gần. Anh ta đành nằm xuống, nín thở giả vờ chết.
Con
gấu lại gần và ngửi vào mặt anh ta, nhưng anh ta cố nín thở giả vờ
chết. Con gấu ngửi mãi nhưng thấy anh ta như chết rồi nên nó bỏ đi,
không làm hại anh ta.
Khi con
gấu đã bỏ đi xa, người bạn ở trên cây tụt xuống. Anh ta hỏi bạn “con
gấu nói thầm gì vào tai bạn đấy”?
Gấu
bảo tớ là “không bao giờ nên tin tưởng vào người đã bỏ bạn lại một
mình trong lúc nguy cấp”.
Người
kia xấu hổ quá, xin lỗi bạn vì mình đã bỏ bạn lại chạy trốn. Bạn
anh có thể đã gặp nguy hiểm trong khi anh ta trốn trên cây an toàn. Bạn
bè thì phải giúp đỡ nhau trong những lúc hoạn nạn như vậy.
4. Bữa sáng ấm lòng

Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào.
Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh
mì... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác
nhau...
Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm
mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách
cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi
tất bật.
"Bữa sáng là bữa của vua...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người
nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi
vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng
không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản
chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.
Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi
sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ
nhàng như vỗ về ai.
Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng
một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc
nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một
tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa
cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi
ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.
Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai
nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không
bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ
ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến
bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu
nay mình chưa từng nghĩ đến.
Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.
5. Một việc tốt dù nhỏ cũng có ý nghĩa rất lớn
Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở
về nhà sau buổi học. Dọc đường cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang
đi phía trước làm rớt bọc đồ mang trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở,
còn có cả hai cái áo len, một đôi găng tay, một cây gậy chơi bóng chày và một
máy thu băng.
Mark giúp cậu ta nhặt các thứ vung vãi trên đường. Và do cả hai cùng đi về một
hướng nên Mark mang giúp cậu ta một ít đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, Mark được
biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp phải rất nhiều rắc
rối (học dở tệ) với các môn học ở trường, và vừa chia tay với bạn gái.
Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời vào nhà uống nước và
xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua tương đối dễ chịu với
những trận cười đùa nho nhỏ và những cuộc nói chuyện tâm tình.
Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh thoảng ở trường
hoặc cùng đi ăn trưa... Rồi cả hai cùng đậu tốt nghiệp cấp II, cùng vào một
trường cấp III và vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian nhiều năm sau
đó.
Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba tuần lễ trước ngày
tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark. Bill nhắc lại cái
ngày cách đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường đi học về.
"Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về nhà vào ngày
hôm đó không?", Bill hỏi và rồi tự giải đáp: "Bữa đó tớ dọn dẹp sạch
sẽ ngăn tủ cá nhân tại trường vì tớ không muốn để lại một đống hỗn độn cho
người sử dụng sau tớ. Tớ đã đánh cắp một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc
tớ đang trên đường về nhà để tự tử.
Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận ra rằng nếu tớ
tự giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và có thể sẽ còn
mất rất nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp tớ nhặt những
đồ vật rơi vãi trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã giúp tớ còn nhiều hơn thế
nữa. Cậu đã cứu sống cuộc đời tớ